Tôi Đã Chuẩn Bị Gì Cho Đời Sống Mai Sau!
(Suy niệm Chúa nhật XXXII Thường niên A)
Chuyện cổ Phương Tây kể lại:
Một bà giàu sang rất hãnh diện về ngôi nhà sang trọng và ngôi vườn xinh đẹp của mình. Ngày ngày bà chỉ biết chăm chút cho những vật đó, còn ai sống chết mặc ai.
Thật ra ngôi vườn của bà xinh đẹp là nhờ cụ già làm thuê cho bà. Cụ làm bổn phận chu đáo hằng ngày. Cụ săn sóc nâng niu từng cánh hoa, chăm nom từng nhánh cây trong vườn. Nhà ở của cụ chỉ là một mái tranh xiêu vẹo, nhưng cụ có tấm lòng nhân ái đối với mọi người. Mỗi khi có chút giờ rảnh rỗi thay vì nghỉ ngơi cụ giúp đỡ người nầy, yểm trợ người kia.
Thế rồi người đàn bà giàu có nầy qua đời. Cuộc sống bên kia cái chết khác hẳn cuộc sống ở trần gian. Bà bị đưa vào một mái nhà tranh lụp xụp. Bà giận dữ nói với người hướng dẫn: Phải chăng mi lầm lẫn. Suốt đời tôi chỉ sống trong lâu đài sang trọng. Tôi không thể sống trong túp lều tồi tàn này được.
Rồi bà đưa tay chỉ một ngôi nhà sang trọng ở gần đó và nói: Ngôi nhà sang trọng đó phải là của tôi.
Người hướng dẫn trả lời: Rất tiếc. Tôi không thể giao ngôi nhà đó cho bà. Ngôi nhà đó là của người làm vườn của bà.
Người đàn bà ngạc nhiên sửng sốt: Lão ta chỉ sống trong túp lều xiêu vẹo. Toà nhà sang trọng đó là của tôi mới phải.
Nghe thế, người hướng dẫn buộc lòng nói cho bà biết sự thật: Ở đây chúng tôi chỉ xây nhà bằng vật liệu từ trần gian gửi lên. Người làm vườn cùa bà luôn gửi đến những vật liệu quý giá để chúng tôi xây toà nhà nầy cho ông, vì ông luôn chu toàn bổn phận và sống quảng đại bác ái. Còn bà, bà chỉ gửi đến đây những vật liệu phế thải, làm sao chúng tôi xây cho bà một ngôi nhà sang trọng được.
Mọi người đều phải chết, phải lìa bỏ đời này mà về quê hương thật là Nước Trời. Muốn được hưởng Nước Trời phải gửi vật liệu quý giá về trước. Đó là các việc lành chúng ta làm lúc còn sống ở trần gian. Nói theo giáo huấn của Chúa Giê-su trong Tin mừng hôm nay, là phải tỉnh thức, phải chuẩn bị đèn dầu củ mình như năm cô khôn ngoan là hằng giây phút trong cuộc sống phải chu toàn bổn phận Chúa trao ban: Bổn phận đối với gia đình, đối với Chúa và với tha nhân, để bất cứ ngày giờ nào Chúa đến rước thì sẵn sàng đi theo Chúa về Quê Trời.
Ông cụ làm vườn cho bà giàu sang nầy đã biết lo gửi vật liệu quý giá về trời trước, là chu toàn bổn phận hằng ngày và việc từ thiện bác ái. Một cử chỉ yêu thương bác ái là một bước tiến về Quê Trời. Mọi trách nhiệm hoàn thành là những viên gạch xây cuộc sống mai hậu. (Theo “Phút cầu nguyện cuối ngày”, tập III).
Đọc Tin mừng hôm nay chúng ta được mời gọi sống tỉnh thức và sẵn sàng để chờ đón chú rể. Chú rể đó là ai vậy? Thưa đó là Đức Giê-su Ki-tô đến lần thứ hai. Ngài sẽ đến rất bất ngờ vào ngày giờ mà chúng ta không hay biết. Ngài là Đức Khôn Ngoan mà chúng ta phải mau và liên lỉ tìm gặp để luôn được bình an và hạnh phúc. Quả thật, khôn ngoan là biết luôn luôn sẵn sàng chuẩn bị đèn dầu để chờ đợi và đón rước chú rể. Năm cô khôn ngoan là biểu tượng của những ai luôn biết tỉnh thức và sẵn sàng đón Chúa, đón lấy sự chết của đời mình. Còn năm cô khờ dại là hình ảnh của những ai đã được rửa tội nhưng đã không chuẩn bị, hay nói đúng hơn là không sống thực hành nhừng điều răn Chúa dạy là mến Chúa và yêu người.
Người khôn ngoan là người biết rằng cuộc sống này chỉ là tạm bợ. Mà đã là tạm bợ thì tích trữ làm gì, ích kỷ làm gì, tham lam và gian xảo để làm gì, hận thù ghen ghét để làm gì,…cái đó chỉ dành cho những người khờ dại. Họ đã được rửa tội, họ đã được ban phát đèn để đi đón rước chú rể, thế nhưng mà họ đã quên mang dầu, họ đã mải mê sự đời. Dẫn đến họ đã không có dầu để thắp để đón rước chú rể khi chú rể đến bất ngờ. Và mặc dầu họ có thời gian để mua dầu thì cũng bị chú rể loại ra ngoài và không đón nhận. Thật vậy, sự tỉnh thức và chuẩn bị cho đời sống mai hậu là một sự khôn ngoài của mỗi chúng ta. Nếu chúng ta bỏ qua những việc làm này là chúng ta xứng đáng được gọi là những kẻ khờ khạo và dại dột. Suốt cả một đời theo đạo, giữ đạo mà đến lúc phải sa hoả ngục hoặc mất đi phần thưởng của Thiên Chúa thì thật là phỉ công và uổng phí.
Mặt khác, có nhiều người sẽ trách rằng các cô khôn ngoan thật là ích kỷ vì không cho các cô khờ dại mượn dầu. Nếu xét về mặt chữ thì quả thật đúng như vậy, nhưng về mặt thiêng liêng thì khác. Ai cũng phải lo cho phần rỗi của mình. Không ai lo thay phần sự sống đời đời cho chúng ta. Mỗi chúng ta đã cùng nhau được rửa tội, đuọc làm con Chúa, được sở hữu 24 giờ đồng hồ trên một ngày. Tại sao người này được cứu, người này được đón tiếp khi chú rể đến, người kia lại không. Người này được cứu, được phúc thiên đàng, người kia lại không? Tại sao vậy? Phải chăng Thiên Chúa không công bằng? Phải chăng Ngài thiên vị người này mà chê bỏ người khác? Không, không phải như thế. Thiên Chúa ban cho tất cả mọi người sự tự do để quyết định mọi việc, mọi điều để mưu ích phần rỗi cho chính mình. Thế nhưng, vì lạm dụng tự do quá trớn, con người đã đi trệch đường lối của Thiên Chúa và không tuân giữ mệnh lệnh của Ngài. Dẫn đến kẻ này được chú rể đón tiếp, hay Thiên Chúa đón nhận, kẻ khác thì bị chối từ và không chấp nhận dầu có cố gắng kêu gào thảm thiết. Hãy chuẩn bị ngay từ đầu cho những việc lành phúc đức hơn là ngồi đó để nguyền rủa bóng tối và chuẩn bị muộn màng.
Quả thật, đời sống tương lai hay đời sống mai sau tuỳ thuộc vào đời sống hay những hành vi cử chỉ của chúng ta ở giây phút hiện tại. Thiên đàng hay hoả ngục là do cách chọn của chúng ta ngay từ đời sống ở trần gian. Sống thánh thiện, hiền lành, bác ái yêu thương và thực thi mọi điều Chúa dạy thì thật là xứng đáng cho những ai nắm trọn vẹn sự sống thiên quốc, sự sống vĩnh cữu. Đây là những người được xem như là những cô khôn ngoan, là biết chuẩn bị đèn và dầu để đón rước chú rể. Ngược lại, sống khô khan nguội lạnh, hận thù ghen ghét và xa lìa Thiên Chúa thì đừng có mơ tưởng ngôi nhà vĩnh cữu, nơi Đức Giê-su Ki-tô hiện hữu và ngự trị. Những người này được xem như là những cô khờ dại mang đèn mà không mang dầu và phải chấp nhận bị loại ra ngoài bởi chú rể, bởi Đức Giê-su Ki-tô, Đấng phán xét kẻ sống và kẻ chết.
Đọc Tin mừng hôm nay, sau khi hồi tâm, tôi đã thực sự thuộc diện năm cô khôn ngoan hay năm cô khờ dại? Nếu tôi sống vô cảm, ơ hờ, thiếu sự chuẩn bị, thiếu tỉnh thức, thiếu sẵn sàng thì tô thuộc về năm cô khờ dại. Ngược lại, nếu tôi thật sự có sự chuẩn bị bằng việc chuyên chăm thực thi lời Chúa dạy và sống tốt mỗi ngày thì quả thật tôi đã nên giống năm cô khôn ngoan.
Lm.Phaolô Phạm Trọng Phương